Rời Thành cổ, chúng tôi đi nghĩa trang. Ba nghĩa trang, một cảnh trí, hàng hàng bia mộ ngay ngắn nằm dưới những đồi thông râm mát, ngút ngàn chẳng biết đâu là điểm kết, như chính sự hy sinh của toàn dân tộc. Ở nghĩa trang Trường Sơn, những em bé Vân Kiều tấm lòng trong trắng phải làm người dẫn đường đưa chúng tôi tới từng khu mộ. Niềm an ủi lớn nhất cho chúng tôi là các nghĩa trang được chăm sóc rất cẩn thận, sạch sẽ khang trang, và chúng tôi tìm được mộ thân nhân của các cán bộ trong trường để dâng lễ.
Ngày cuối cùng của hành trình, chúng tôi về với Ngã Ba Đồng Lộc, nơi năm xưa mười cô gái trẻ măng đã hy sinh anh dũng khi đang thông đường cho những chuyến xe băng băng vào chi viện chiến trường miền Nam. Chúng tôi thành kính thắp hương tưởng niệm, không quên đặt cùng với lễ đôi chùm bồ kết để các chị gội mái tóc bết bùn đất còn chưa kịp chải khi nằm xuống. Lặng nhìn trời Can Lộc xanh thăm thẳm, trái tim chúng tôi không nguôi bồi hồi thổn thức về trang sử đau thương nhưng hào hùng mà các cô gái thanh niên xung phong trên mọi miền Tổ quốc để lại, trong đó có mảnh đất Đồng Lộc anh dũng này.
Trở lại nơi xuất phát, trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, “địa chỉ hồng” của cả đoàn, chúng tôi mang theo biết bao cảm xúc. Có tiếng sóng biển Cửa Lò, Cửa Tùng rào rạt giữa bình minh yên tĩnh, có nước sông Lam, sông La, sông Bến Hải, sông Thạch Hãn mênh mang vỗ về bến bãi, có những rừng thông xôn xao bên các nghĩa trang và Ngã Ba Đồng Lộc, có nước mắt lặng thầm xót thương và tri ân những chàng trai cô gái đã dâng trọn tuổi xuân cho đất nước, có cả nụ cười thỏa nguyện của những con người đã cùng nhau hoàn thành trọn vẹn chuyến đi về nguồn mong đợi bấy lâu. Chia tay trong nuối tiếc, chúng tôi thầm mong một ngày nào đó lại được đồng hành đến với những di tích lịch sử khác trên đất nước.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn